Một người là “nền công nghiệp âm nhạc”, một người là “nữ hoàng” – Taylor Swift và Beyoncé vừa có một tấm ảnh để đời khi Beyoncé xuất hiện tại buổi ra mắt bộ phim về tour diễn Eras Tour của Swift.
Taylor Swift và Beyoncé không chấp nhận định kiến ép buộc họ phải cạnh tranh nhau – Ảnh: Getty Images
Chắc chẳng ai từng quên khoảnh khắc 14 năm trước trên sân khấu giải thưởng MTV Video Music, khi Kanye West lên giật mic của Taylor Swift giữa lúc cô phát biểu nhận giải, nói rằng đáng lẽ người xứng đáng với giải thưởng này là Beyoncé.
Khi đó, Swift mới 19 tuổi. Một lúc sau, khi Beyoncé lên nhận một giải thưởng khác, cô liền mời Swift lên phát biểu nốt phần còn lại. Một màn ứng xử đẹp của “Queen Bee” để hình ảnh hai người phụ nữ đều không bị tổn hại trong mắt khán giả.
Người ta kể rằng sau sự cố ấy, cả Beyoncé và Swift đều khóc sau cánh gà. Có lẽ việc so sánh giữa hai nghệ sĩ đã ngấm ngầm bắt nguồn từ thời điểm đó.
Swift là con cưng của Grammy, Beyoncé cũng thế. Swift là đại diện cho hình ảnh một người phụ nữ da trắng hoàn hảo, ngọt ngào, tương đối trung lập về chính trị; còn Beyoncé là biểu tượng đầy sức mạnh và đầy gợi cảm của những người phụ nữ còn lại – những người da màu, những người “lệch pha” (queer) liên tục đấu tranh đòi tiếng nói.
Trong âm nhạc, Swift là một nghệ sĩ sáng tác xuất chúng, Beyoncé là một nghệ sĩ biểu diễn vĩ đại.
Cả hai thay phiên nhau đổi thay nền công nghiệp âm nhạc trong mọi khía cạnh: từ cuộc chiến giành quyền lợi cho nghệ sĩ trước những hãng thu âm đến cách thức quảng bá album.
Và năm 2023, sự so sánh lên tới đỉnh điểm khi hai chuyến lưu diễn The Eras Tour của Swift và Renaissance của Beyoncé được dự đoán sẽ cùng mang về cho kinh tế Mỹ khoảng 5 tỉ USD.
Chưa kể trong khi bộ phim về The Eras Tour đã đạt doanh thu 100 triệu USD nhờ vé đặt trước trên toàn cầu – một kỷ lục vô tiền khoáng hậu với phim concert, thì Beyoncé cũng tuyên bố phim về tour diễn Renaissance sẽ ra mắt tháng 12 này.
Nhiều nhà quan sát đánh giá Beyonswift (cụm từ để gọi hai ngôi sao) là cứu tinh cho nhiều nền kinh tế địa phương đang chịu sức ép từ suy thoái, thậm chí chính họ sẽ là những người gánh nền điện ảnh cuối năm – thời điểm khan hiếm phim “bom tấn”.