Nếu muốn hồi sinh, phần 6 “Cướp biển vùng Caribbean” cần trở lại với tinh thần nguyên bản – sự cân bằng giữa phiêu lưu, hài hước và yếu tố siêu nhiên.
Gần một thập kỷ sau phần phim gần nhất, thương hiệu Cướp biển vùng Caribbean đang đứng trước ngã rẽ quan trọng. Dù Jack Sparrow của Johnny Depp có trở lại hay không, phần 6 vẫn cần tìm về nguồn cội – nơi Lời nguyền tàu Ngọc Trai Đen từng đưa khán giả vào một thế giới phiêu lưu huyền bí và đầy mê hoặc.
Khi hành trình lênh đênh dừng lại giữa sóng lớn
Pirates of the Caribbean từng là một trong những loạt phim phiêu lưu hành động ăn khách nhất mọi thời đại, với hơn 4,5 tỷ USD doanh thu toàn cầu. Tuy nhiên, sau phần 5 ra mắt năm 2017 – Salazar báo thù, sức hút của thương hiệu dường như không còn như trước. Những tranh cãi xoay quanh Johnny Depp cùng việc Disney chưa xác định rõ hướng đi cho tương lai khiến loạt phim rơi vào trạng thái “trôi dạt” không rõ bến bờ.
Hiện có hai luồng thông tin chính: một là bản reboot hoàn toàn với Margot Robbie thủ vai chính; hai là phần 6 tiếp nối tuyến truyện cũ, dù chưa xác định rõ có còn Jack Sparrow hay không. Dẫu vậy, điều mà mọi khán giả đều nhất trí: nếu phần phim tiếp theo muốn thành công, nó phải tìm lại được tinh thần và khí chất từng làm nên Lời nguyền tàu Ngọc Trai Đen (2003).
Hoành tráng hơn không đồng nghĩa hay hơn
Sau phần đầu tiên, các phần tiếp theo như Chiếc rương tử thần (2006), Ở nơi tận cùng thế giới (2007), Suối nguồn tươi trẻ (2011) hay Salazar báo thù (2017) đều tăng dần mức độ hoành tráng. Chúng đưa khán giả đến với những cuộc chiến trên quy mô lớn hơn, nhiều quái vật hơn, nhiều nhân vật và truyền thuyết hơn. Davy Jones, thần biển cả, xác sống, nàng tiên cá, cây đinh ba của Poseidon – tất cả tạo nên một bức tranh giả tưởng rộng lớn.
Tuy nhiên, chính vì quá chú trọng vào quy mô và kỹ xảo mà các phần sau dần trở nên rối rắm và mất phương hướng. Cốt truyện ngày càng phức tạp, các nhân vật chính mờ nhạt và kịch bản thiếu chiều sâu cảm xúc. Jack Sparrow – vốn là biểu tượng thông minh, tinh quái của phần đầu – bị biến thành một nhân vật hài nhảm, giống hoạt hình hơn là một con người thật sự.
Những trường đoạn như hòn đảo người ăn thịt, Jack bị phong thần hay cảnh đánh nhau ba chiều giữa những “phiên bản tinh thần” của Jack trong phần 3… cho thấy phim dần đánh mất chất thực tế vốn từng là nền tảng cho sự kỳ ảo ở phần đầu tiên.
“Lời nguyền tàu Ngọc Trai Đen” – Đỉnh cao của sự tiết chế và cân bằng
Phần phim đầu tiên năm 2003 không cần đến quá nhiều hiệu ứng đặc biệt để tạo nên sự huyền bí. Cái hay của phim nằm ở chỗ biết “giữ mình” – yếu tố siêu nhiên chỉ được dùng khi thật sự cần thiết, và từ đó tạo ra tác động tâm lý mạnh mẽ. Hình ảnh Barbossa và thủy thủ đoàn hiện nguyên hình bộ xương dưới ánh trăng là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất không chỉ trong loạt phim, mà còn trong lịch sử điện ảnh thế kỷ 21.
Thêm vào đó, Lời nguyền tàu Ngọc Trai Đen sở hữu một không khí đậm chất ma mị, những phân đoạn hành động được dàn dựng tỉ mỉ, cùng sự ăn ý giữa ba nhân vật trung tâm: Jack Sparrow, Elizabeth Swann và Will Turner. Đặc biệt, Jack trong phần đầu là sự tổng hòa giữa sự khôn ngoan, láu cá và lập dị – nhưng vẫn giữ được chiều sâu nội tâm. Anh không chỉ là nhân vật gây cười, mà còn là một người sống sót trong thế giới của những kẻ không có chốn dung thân.
Phim cũng cân bằng hoàn hảo giữa yếu tố hành động, hài hước và kịch tính. Những pha đấu kiếm, những cuộc rượt đuổi qua các bến cảng và khoảnh khắc giằng xé giữa lòng trung thành và khát vọng tự do khiến khán giả không thể rời mắt.
Liệu phần 6 có thể lấy lại hào quang?
Không dễ để một phần phim thứ 6 – nhất là sau gần 10 năm vắng bóng – có thể phục sinh lại toàn bộ những gì đã mất. Nhưng nếu Disney nghiêm túc với thương hiệu này, họ cần phải quay về với những giá trị cốt lõi: một câu chuyện rõ ràng, nhân vật có chiều sâu, yếu tố kỳ ảo được tiết chế và một không khí đậm chất phiêu lưu bí ẩn, thay vì lạm dụng hài kịch và kỹ xảo.
Jack Sparrow có thể trở lại – hoặc không. Nhưng tinh thần của anh – một kẻ lang bạt, sống giữa ranh giới của tự do và hỗn loạn – vẫn cần hiện diện. Không nhất thiết phải là Johnny Depp, nhưng phải là một hình ảnh gợi nhắc đến sự phức tạp và duyên dáng ấy.
Còn nếu Disney chọn khởi động lại mọi thứ, họ cần đảm bảo rằng bản reboot không chỉ là màn trình diễn thị giác đơn thuần, mà phải là một hành trình mới thực sự xứng đáng với di sản mà Lời nguyền tàu Ngọc Trai Đen để lại.
Trong một thế giới điện ảnh đang bão hòa với các thương hiệu cũ được tái chế liên tục, Cướp biển vùng Caribbean 6 sẽ phải làm hơn cả việc “gây sốc” bằng dàn diễn viên hoặc tình tiết bất ngờ. Nó phải khiến khán giả một lần nữa cảm thấy như lần đầu ra khơi – nơi mỗi cơn gió, mỗi cánh buồm, mỗi ánh trăng đều mang theo một lời nguyền chưa ai giải được.