Nhạc sĩ tỷ view Nguyễn Văn Chung không muốn đưa một người mới vào cuộc sống của các con, bởi điều đó có thể tạo nên những xáo trộn tâm lý không mong muốn.
Nhạc sĩ tỷ view Nguyễn Văn Chung – tác giả của loạt ca khúc gắn bó với tuổi trẻ các thế hệ như Nhật ký của mẹ, Chiếc khăn gió ấm, Pha lê tím… được khán giả yêu mến không chỉ bởi những giai điệu giàu cảm xúc mà còn bởi câu chuyện đời nhiều hy sinh. Ở tuổi ngoài 40, anh chọn sống lặng lẽ trong vai trò một người cha đơn thân, toàn tâm toàn ý nuôi dạy con, chấp nhận gác lại hạnh phúc riêng để con không phải chịu thêm tổn thương.

Không có chuyện hên xui, trách nhiệm của người cha là phải bảo vệ con
Nguyễn Văn Chung từng trải qua một cuộc hôn nhân không trọn vẹn. Sau ly hôn, anh nhận phần lớn trách nhiệm nuôi con. Có những khoảnh khắc, chỉ một câu hỏi ngây thơ của con: “Sao con không sống với mẹ?” cũng khiến anh có cảm giác như có vết cứa vào lòng. Sự day dứt và cảm giác có lỗi ấy luôn đeo đẳng, buộc anh tự nhắc mình phải bù đắp bằng tình yêu thương và sự chăm sóc nhiều hơn.
Chia sẻ với PV VietNamNet về lý do đến nay vẫn chọn cuộc sống “gà trống nuôi con”, nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung cho biết luôn mang trong mình nỗi lo con trai có thể phải chịu tổn thương nếu anh đi thêm bước nữa mà không gặp được người phụ nữ đủ bao dung, nhân hậu. Câu chuyện cậu bé viết bức thư tay dài 3 trang khi bị mẹ kế bạo hành gần đây khiến nhạc sĩ Nhật ký của mẹ đau lòng.
“Người ta hay nói chuyện con bị dì ghẻ ngược đãi là hên xui nhưng tôi không nghĩ vậy. Đó là sự vô trách nhiệm của người cha. Bởi mỗi ông bố đều có quyền lựa chọn và phải ưu tiên sự an toàn, hạnh phúc của con mình lên trên hết. Nếu đặt cảm xúc cá nhân lên trên thì bằng mọi giá vẫn phải đảm bảo con có được sự an toàn tối thiểu. Đó là trách nhiệm không thể trốn tránh”, anh khẳng định.
Theo Nguyễn Văn Chung, tình yêu của một người xa lạ sẽ khó sánh được với tình yêu dành cho con ruột. Vì vậy, anh luôn cân nhắc kỹ trước khi nghĩ đến việc đi bước nữa. Với anh, điều quan trọng nhất không phải là tìm được người phụ nữ phải yêu thương con trai như chính con ruột mà chỉ cần họ có đủ lòng nhân ái để đối xử tử tế, công bằng với một đứa trẻ.
“Tôi không cần họ phải yêu con mình như con của họ. Chỉ cần họ yêu thương con bằng tình cảm tối thiểu của một người lớn dành cho một đứa trẻ. Giống như một cô giáo, đâu thể yêu học trò như con ruột nhưng vẫn chăm sóc, quan tâm, an ủi khi thấy trẻ buồn, hay không nỡ để trẻ đói, đau. Chỉ cần có sự nhân hậu tối thiểu ấy là đủ”, anh nói thêm.
Đối với Nguyễn Văn Chung, nếu một người cha hay người mẹ sau ly hôn lựa chọn tình yêu mới mà bỏ quên sự an toàn của con thì đó là sự vô ý thức và vô trách nhiệm. Chính vì thế, anh chọn cách nuôi dạy con một mình, dồn toàn bộ tình cảm, sự bảo vệ và trách nhiệm cho con trai.

Nguyễn Văn Chung chia sẻ, làm bố đơn thân không chỉ là gánh vác kinh tế mà còn là hành trình đầy thử thách khi phải thay cả vai trò của mẹ trong từng bữa ăn, giấc ngủ, trong những lúc con ốm đau, hay khi con cần một bờ vai để chia sẻ.
“Tôi không bao giờ cho phép bản thân lơ là trách nhiệm với con”, nhạc sĩ nói.
Trong cuộc sống thường nhật, con cái luôn là ưu tiên số 1 của Nguyễn Văn Chung. Anh quan niệm lo cho con không chỉ là đủ đầy vật chất mà còn là sự đồng hành trong học hành, trong từng thay đổi cảm xúc, trong niềm vui chơi đùa và cả những khúc mắc tuổi mới lớn.
Dù bận rộn với công việc sáng tác, Nguyễn Văn Chung vẫn sắp xếp thời gian để đưa con đi học, đi chơi, trò chuyện mỗi tối. Có lúc, việc chăm lo cho con khiến công việc sáng tác bị chững lại nhưng anh chấp nhận bởi “sự nghiệp có thể chậm hơn một chút, nhưng con cần mình ngay lúc này”.
Ngoài con trai ruột, Nguyễn Văn Chung còn nhận nuôi bé Suri – cháu gái ruột, từ khi còn nhỏ. Bé từng rơi vào trầm cảm, sống khép kín, ít nói. Dưới bàn tay chăm sóc, yêu thương kiên nhẫn của anh, Suri đã dần lấy lại nụ cười và sự hồn nhiên. Với Nguyễn Văn Chung, nuôi dưỡng một tâm hồn đang tổn thương còn khó hơn rất nhiều so với việc lo cơm áo gạo tiền nhưng nhìn con dần hồi phục, anh thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.
Nguyễn Văn Chung thừa nhận, hiện tại anh không còn nhiều thời gian dành cho tình yêu bởi công việc, con cái, gia đình đã chiếm trọn. Chỉ khi các con đủ lớn, đủ trưởng thành, anh mới có thể nghĩ cho bản thân.